
Quỳnh lúc này đã là một thiếu niên. Một hôm trên đường đi học về, trời nắng nóng, cậu ghé vào một quán nước ven đường để giải khát.

Trong quán có một viên quan, dáng oai vệ, đang ngồi ung dung. Cạnh đó, có một lính vệ đứng hầu, tay cầm đao trông rất oai phong.

Viên quan nhai trầu xong, liền hách dịch vứt toẹt miếng bã trầu ra ngay giữa lối đi, chẳng thèm nhìn ngó xung quanh.

Quỳnh thấy ngứa mắt, liền bước lại gần, cúi xuống nhặt miếng bã trầu lên, ngắm nghía như thể nó là một vật quý giá lắm.

Thấy lạ, viên quan hất hàm hỏi: “Này thằng kia! Mày là ai? Làm cái trò gì đó?”

Quỳnh làm bộ khúm núm đáp: “Bẩm quan lớn, con là học trò nghèo. Con nghe người ta đồn ‘Miệng nhà quan có gang có thép’ nên nhặt lên xem thử có đúng không ạ.”

Biết mình bị xỏ lá, viên quan tức giận nói: “Đã là học trò thì phải đối ngay câu tục ngữ đó cho ta! Đối hay ta thưởng, đối dở ta đánh đòn!”
Quỳnh giả bộ rụt rè: “Bẩm… con sợ mang tiếng xấc xược, không dám đối ạ.” Tưởng Quỳnh đã bí, quan quát: “Ta cho phép! Đối không được thì nằm xuống chịu đòn!”

“Nếu thế thì con xin đối ạ,” Quỳnh nói rồi thong thả đọc: “Đồ nhà khó vừa nhọ vừa thâm.”

Nghe xong, mặt quan xám ngoét như tro bếp. Câu đối quá chuẩn, không thể bắt bẻ được. Ngượng quá, quan vội vã cùng lính hầu bỏ đi, quên cả lời hứa ban thưởng.