
Lão nhà giàu nọ có anh đầy tớ tính rất bộp chộp, thấy gì nói ấy, gặp đâu nói đó, chẳng có đầu có đuôi gì cả.

Lão mới gọi anh ta bảo: – Mày ăn nói chẳng có đầu có đuôi gì cả, người ta cười cả tao lẫn mày.

Từ rày nói cái gì thì phải nói cho có đầu có đuôi nghe không?
Anh đầy tớ vâng vâng dạ dạ.

Một hôm lão mặc quần áo sắp sửa đi chơi, đang ngồi hút thuốc.

thì thấy anh đầy tớ đứng chắp tay trịnh trọng nói:
“Thưa ông, con tằm nhả ra tơ. Mọi người bán tơ cho người Trung Quốc, họ biến nó thành vải và sau đó bán lại cho chúng ta.”


Tàn thuốc nó rơi vào áo ông, và áo ông đang cháy…

Lão giật mình nhìn xuống thì áo đã cháy to bằng bàn tay rồi.