
Trạng Quỳnh là một người vô cùng thông minh và hóm hỉnh, nhưng cũng rất hay trêu đùa, không trừ một ai, kể cả nhà vua.

Một hôm, trong buổi thiết triều, một vị quan mang đến dâng vua một mâm đào tiên tuyệt đẹp và gọi đó là “đào trường thọ”, ăn vào sẽ sống lâu trăm tuổi.

Chẳng nói chẳng rằng, Trạng Quỳnh thản nhiên bước tới, lấy một quả đào và ung dung ăn ngon lành trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Nhà vua nổi giận, đập bàn quát lớn: “Thật to gan! Người đâu, bắt lấy tên nghịch thần này giao cho các quan nghị tội!”

Các quan trong triều sợ hãi, vội vàng bàn bạc rồi tâu lên: “Muôn tâu Bệ hạ, theo luật pháp, Trạng Quỳnh đã phạm thượng, tội này đáng bị chém đầu ạ!”

Nghe vậy, Quỳnh không hề sợ hãi, ông bình tĩnh quỳ xuống và nói: “Tâu Bệ hạ, thần không oán trách gì, nhưng trước khi chết, xin cho thần được nói đôi lời cho thỏa lòng ạ.”

Nhà vua thấy lạ, bèn phán: “Được, cho ngươi nói. Hãy nói đi!”

Quỳnh bắt đầu: “Muôn tâu Bệ hạ, thần nghe nói đây là ‘đào trường thọ’, ăn vào sẽ sống lâu. Thần chỉ vì ham sống, muốn được ở lại phục vụ Bệ hạ lâu dài nên mới nếm thử một quả.”

“Ấy thế mà đào chưa qua khỏi cổ, cái chết đã đến ngay trước mắt. Vậy thì đây đâu phải ‘đào trường thọ’, mà phải gọi là ‘đào đoản thọ’ mới đúng! Xin Bệ hạ hãy trị tội kẻ dâng đào để trừ gian thần nịnh hót!”

Nghe Trạng Quỳnh đối đáp thông minh, hợp tình hợp lý, nhà vua không nhịn được cười. Ngài phán: “Khanh đúng là lém lỉnh có một không hai!” rồi tha tội cho ông.